Khoảng cuối thập niên 80, tôi tình cờ đọc được 1 bài miêu tả về Sushi trong tạp chí Reader’s Digest.
Chỉ là 1 bài viết ngắn thôi, mà tôi say mê đọc tới và đọc lui. Tôi nghĩ, ngày nào mình qua được đến nước Nhật, mình phải thử nghiệm món cá sống này.
Vài năm sau đó, tôi đặt chân trên nước Nhật (trong chuyến vòng quanh thế giới mơ hồ). Đi ngang qua mấy nhà hàng ở Tokyo và Osaka, thấy họ trưng bày những miếng cá lóng lánh trên viên cơm nguội bằng nhựa, được trình bày bên cửa ra vào. Tôi và thằng bạn cứ đứng ngẫm nghĩ nhìn thôi, và rồi đành nuốt nước bọt. Số tiền trong túi của bọn tôi còn phải kéo dãn thêm vài tháng lông bông nữa. 1 bữa ăn như thế thật quá là phí phạm. Thà nhịn 1 bữa sushi trên đất Nhật, nhưng số tiền đó chúng tôi sẽ được ăn 1 bữa phủ phê trong nhà hàng sang bên Thượng Hải chỉ vài ngày nữa thôi.
Rồi tôi phải đợi đến gần 10 năm sau, lúc đó tôi qua Luân Đôn thử thời vận. Tôi đã may mắn được làm chung 1 thời gian ngăn ngủi với anh đầu bếp Nhật nổi tiếng nhất thời đấy, Takemura (Bếp trưởng đầu tiên của Nobu, thời đấy là 2 sao Mechelin).
Tôi làm bên bếp nguội, Takemura làm bên phần sushi. Tuy chúng tôi là bạn, nhưng tôi vẫn âm thầm coi ông ấy như bậc thầy.
Lần đầu tiên trong đời, sau khoảng 15 năm biết về sushi, giờ tôi mới tận hưởng những miếng sushi từ bậc tiền bối.
Sau khi từ bỏ Luân Đôn, tôi tạm trôi về lại quê hương nàng tiên cá. Lúc này bên quê ngoại tôi, phong trào nhà hàng sushi mọc lên như nấm. Các người bạn tôi quen, trước kia từng đứng xốc chảo cho những quán ăn Tàu, giờ cũng trở thành đầu bếp sushi, kiếm bội bạc.
Riêng tôi thừa biết, những gì tôi học lóm được trong 4 tuần cùng làm chung bếp với Takemura san. Tôi chưa đủ khả năng làm đầu bếp sushi mô. 1 đầu bếp sushi phải mất tới hơn 10 năm khiêm nhường cơ.
Hầu như tôi chỉ giở trò với bạn bè bên quê ngoại có 2 lần mà thôi.
Về VN đã nhiều lần, mà chỉ có mỗi 1 lần tại Nha Trang, tôi mới dám lấy kiếm ra múa. Hôm đấy con cá hông nó tươi quá.
Tôi không thể thức đậy 5 giờ sáng để mò ra chợ tranh giành vơi mấy mụ bán cá được. Nhưng tôi đã tạo được quan hệ tốt với vài mụ và chịu trả giá cao hơn 1 chút. Mỗi khi có cá tươi, họ sẽ gọi tôi ra chợ lấy.
Tôi vẫn không phải là 1 đầu bếp sushi, vì thật tình tôi không thích đớp cá sống. Nhưng tâm hồn tôi luôn hướng về quê ngoại. tôi thích mấy món hải sản của bọn Viking cơ.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Labels
Popular Posts
-
Miền Đông, 30/4-1975, lúc này bố mợ tôi đang an cư lập nghiệp trên 1 mảnh đất ngay gần chân núi Bà Rá, thuộc thôn Tư Hiền, Thị xã Phước ...
-
Hôm nay tôi xin giới thiệu các bạn về củ Sá Kiếng hay Xá Kiếng gì đấy. Tôi chỉ biết củ này có thể mua tại vài chợ, vùng Cholon thôi. Ngườ...
-
Tôi chạy theo QL14 để tới Kon Tum vào chiều nay. Đoạn đường hôm nay không có ấn tượng gì, vì đang được sữa chữa, nên bụi mịt mù. Vì thế ...
-
Đến thăm anh anh Toàn ,một nghệ nhân ưu tu về điêu khắc của xứ Thừa Thiên, Huế. Được chính anh ra hồ mò bắt con cá trén của phá Cầu Hai, m...
-
Cái zi zậy? Dạ kg phải mực đâu ạ, mà chỉ 1 phần của bộ ruột con mực nang 3 cân mốt thôi ạ Cái phần màu trắng là thịt. 2 cục trắng như hai ...
-
Bánh mì Thuận Hưng, gần đầu đường Lê Duẩn Huế. Lò bánh mì này hình như chỉ bán vào lúc tối và khuya. Ổ bánh mì giòn, đặc ruột và ...
-
Chúng tôi vô cùng thương tiếc báo tin Anh NGUYỄN THANH TÙNG "Tùng Xích lô" Người nghệ sỹ ẩm thực Gã đầu bếp lãng du Một n...
-
Confit de Canard, Tôi nhớ một lần ở Mũi Né có một anh đồ tể người Anh, nhờ tôi thông dịch lại cho anh bạn đồ tể của tôi, là ông ta cần ...
-
Sáng nay tôi cũng ghé uống cà phê cùng các anh chị trong hội nhà văn. Hôm nay anh Lộc vắng mặt, nhưng chị Dung và chị Tuyết sẵn sàng dẫn t...
-
Tôi đang say mê thí nghiệm làm những món ăn theo kỹ thuật nấu nướng ở nhiệt độ thấp, Sous Vide. Nguyên 1 thăn bò filet khoảng 3 kg, đem ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét